Lâm Trực@
Cháu bé ở nhà một mình vào một buổi sáng oi nồng tháng Bảy. Không có tiếng chó sủa, không có lời báo trước, chỉ có một gã đàn ông gõ cửa, tự nhận là bác sĩ. Gã không đến với thuốc men, mà mang theo một thứ còn độc hại hơn bất kỳ liều thuốc quá hạn nào – sự xâm phạm.

Gã tự xưng là người của Bệnh viện Việt Nam – Thụy Điển Uông Bí, viện dẫn thứ quyền lực mơ hồ mà y nghĩ có thể khiến người ta hạ thấp cảnh giác. Trong một khoảnh khắc vắng bóng người lớn, giữa mùi hương gỗ mục và tiếng ve kêu đến lặng người, hắn tiếp cận đứa trẻ như một kẻ săn mồi lặng lẽ, giăng bẫy bằng nụ cười nhếch mép và vài động tác giả vờ “bắt mạch”. Nhưng không như hắn tưởng, đứa trẻ ấy vùng lên. Một sức phản kháng bản năng, trong sáng, bất khuất như ngọn cỏ nhỏ dại dột bật tung giữa bãi đất cằn.
Cháu gái đã thoát. Nhưng nỗi sợ thì chưa. Những cú chạm, dù chưa thành hình, đã để lại một vết thương âm ỉ – nơi không một loại thuốc nào có thể xoa dịu hoàn toàn. Tội ác, một khi đã gõ cửa ngôi nhà của ai đó, thì cả khu phố sẽ ngủ không yên.
Chỉ trong chưa đầy 5 giờ đồng hồ sau vụ việc, Công an phường Yên Tử cùng Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Quảng Ninh đã lần ra dấu vết. Họ gom từng hình ảnh, bóc từng lớp dữ liệu trên không gian mạng, nối lại hành trình lẩn trốn của kẻ mang bóng tối. Và rồi, giữa một chiều bất định, khi tên Phạm Khắc Phương đang âm thầm trở về Hải Phòng, hắn bị chặn lại. Gã, sinh năm 1974, trú tại phường Trần Hưng Đạo, giờ đây không còn khoác lớp áo “bác sĩ”, mà chỉ còn là một thân thể trần trụi trước ánh sáng của pháp luật.
Tại cơ quan điều tra, hắn cúi đầu thú nhận. Những lời nói rời rạc, vô nghĩa như tiếng nước nhỏ giọt trên sàn đá lạnh. Nhưng dù có thú nhận hay không, những gì hắn gieo đã đủ để cộng đồng rùng mình. Bởi điều ghê gớm nhất không nằm ở hành vi, mà ở chỗ: gã có thể là bất kỳ ai. Một người qua đường. Một “bác sĩ”. Một kẻ hàng xóm lịch sự. Một kẻ đủ rắp tâm để hóa thân thành lòng tin.
Đây không đơn giản chỉ là một vụ án. Đây là hồi chuông cảnh tỉnh. Rằng con quỷ không phải lúc nào cũng gầm gừ nơi rừng sâu, mà có thể lẩn khuất ngay giữa phố thị, đội lốt người tử tế, lặng lẽ rình rập khi ta buông lơi cảnh giác. Và rằng, mỗi bậc cha mẹ, mỗi tổ dân phố, mỗi cơ quan công quyền… nếu thiếu đi sự tỉnh táo, sự kết nối, hay phản ứng nhanh thì những đứa trẻ sẽ là người phải trả giá đầu tiên.
Tội ác đã bị chặn đứng, lần này. Nhưng vết thương tâm lý, những đêm hoảng loạn, những ánh mắt thảng thốt giữa đêm – ai sẽ là người xoa dịu? Không một bản án nào đủ để hoàn nguyên những gì một đứa trẻ đã phải nếm trải trong khoảnh khắc đối diện với ác mộng mang hình người.
Hãy cảnh giác. Hãy canh giữ cho những mái hiên yên bình. Bởi khi quỷ gõ cửa, nó sẽ không báo trước. Và đôi khi, chỉ cần một chút lơ là thôi, người mở cửa lại chính là chúng ta.

Tin cùng chuyên mục:
Cái kết có hậu của một người Nga “mất tích” tại Việt Nam
Hồi kết cuộc chiến Nga – Ukraine
Đánh thức di sản Hà Nội: hành trình của ký ức, con người và tương lai
Những dòng nước đen ẩn dưới màn hình