Lâm Trực@
Từ ánh đèn sân khấu đến phòng giam tạm giữ, hành trình của Lương Bằng Quang là câu chuyện buồn của một người nghệ sĩ tự đánh mất đôi cánh của chính mình.
Chiều cuối tháng Mười. Thành phố như một thân thể mệt nhoài, thở dốc trong lớp khói bụi và hơi ẩm nặng trĩu. Trên cao, mây đen kéo về, chậm rãi như thể che khuất ánh sáng cuối cùng còn sót lại của ngày. Và giữa buổi chiều ấy, tin nhạc sĩ Lương Bằng Quang bị bắt vì tội đưa hối lộ lan đi, gọn, lạnh và sắc như lưỡi dao. Mạng xã hội lại rì rầm. Ai đó thả một biểu tượng buồn, người khác để lại lời chế giễu. Nhưng phía sau tất cả là một sự im lặng dày như khói, sự im lặng của một người từng bước lên sân khấu bằng tiếng đàn và giờ phải bước xuống bằng còng số tám.

Theo Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an Thành phố Hồ Chí Minh, Lương Bằng Quang cùng bạn đời Võ Thị Ngọc Ngân, thường được biết đến với tên Ngân 98, đã đưa tám tỷ đồng cho một người quen, mong tránh khỏi việc bị xử lý sau khi bị phát hiện sản xuất và buôn bán thực phẩm giả. Trong một khoảnh khắc nào đó, người ta tưởng như vẫn nghe thấy âm vang của bài hát Đôi chân thiên thần, ca khúc từng đưa tên tuổi anh vào ký ức khán giả, nhưng giờ chính thiên thần ấy đã gãy cánh giữa không trung.
Trước khi bị bắt, anh khóc. Khóc trước ống kính, trước hàng triệu người xem. Có người bảo đó là kịch bản, là chiêu thương hại. Nhưng có lẽ giữa ranh giới thật và giả, đôi khi người ta chỉ còn biết bấu víu vào tiếng khóc, vì đó là thứ duy nhất còn thật. Anh đọc tâm thư của Ngân, giọng nghẹn lại như đứa trẻ bị bỏ rơi. Nước mắt của kẻ từng viết nhạc tình nay lại rơi trong bi kịch của chính mình.
Anh nói mình rối trí, yếu sức vì quá sợ. Có lẽ cái sợ ấy không chỉ vì pháp luật. Nó là nỗi sợ sâu nhất, sợ nhìn thấy mình trong gương, sợ nhận ra thứ ánh sáng năm nào đã biến thành hư danh. Đôi khi, con người không bị đời làm hỏng, mà tự đánh mất mình từng chút một, bằng ảo vọng, bằng sân khấu, bằng những lời khen giả tạo trên mạng.
Họ, Quang và Ngân, từng là một cặp đôi được nhắc tên vì sự táo bạo và ồn ào. Họ công khai yêu nhau, khoe thân thể, khoe tiền, khoe hạnh phúc. Nhưng tình yêu khi phơi ra giữa đám đông, sớm muộn cũng hóa thành một trò trình diễn. Người ta không biết khi nào họ diễn, khi nào họ thật. Và rồi, khi ánh đèn tắt, cả hai chỉ còn lại những khoảng tối không ai muốn soi vào.
Tháng Bảy năm 2024, khi cơ quan chức năng phát hiện cơ sở sản xuất thực phẩm giả do Ngân điều hành, cánh cửa định mệnh khẽ khép lại. Tám tỷ đồng, họ đưa đi như một cách chuộc lỗi, hay đúng hơn, như một lần đánh cược với số phận. Nhưng đời không có phép màu. Tiền không thể xóa được tội, cũng không thể mua lại danh dự.
Giờ đây, khi cái tên Lương Bằng Quang xuất hiện trong bản tin tội phạm, người ta vừa thương vừa tiếc. Thương cho một người từng đứng giữa ánh đèn với cây đàn và niềm tin rằng âm nhạc có thể cứu rỗi đời mình. Tiếc cho một tài năng lạc hướng, để danh vọng dắt đi qua những ngã rẽ mờ mịt.
Khi công an đọc lệnh bắt, anh cúi đầu, lặng im. Có lẽ đó là phút giây duy nhất anh thật với chính mình. Không còn tiếng nhạc, không còn ánh sáng sân khấu. Chỉ có tiếng tim đập dội trong lồng ngực, trần trụi và yếu ớt.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi. Mưa đổ lên mái phố, đổ xuống cả những giấc mơ đã rách. Trong một căn phòng tạm giam nào đó, có thể anh đang lặng lẽ nhớ lại buổi chiều đầu tiên viết nhạc, khi chưa có ồn ào, chưa có Ngân, chưa có những thị phi. Khi âm nhạc còn là thứ cứu rỗi, chứ không phải là lưỡi dao hai lưỡi.
Buổi chiều khi thiên thần gãy cánh, bầu trời vẫn xanh dù cánh ấy đã rơi. Có thể, sau tất cả, trong yên lặng và cô độc, Lương Bằng Quang sẽ lại viết. Một bản nhạc không còn cho khán giả, mà cho chính mình, bản nhạc của chuộc lỗi và của thức tỉnh. Vì đôi khi, phải ngã thật đau, người ta mới học được cách đứng dậy.

Tin cùng chuyên mục:
Cái kết có hậu của một người Nga “mất tích” tại Việt Nam
Hồi kết cuộc chiến Nga – Ukraine
Đánh thức di sản Hà Nội: hành trình của ký ức, con người và tương lai
Những dòng nước đen ẩn dưới màn hình