Lâm Trực@
Mưa. Mưa ràn rạt, trắng trời, xối xả như tiếng khóc của đất. Những con đường ở Văn Hán – mảnh đất thung lũng của Thái Nguyên – biến thành những con suối hung dữ. Nước cuộn trào, ngập đến ngực người, đục ngầu phù sa và rác rưởi, lẫn trong đó là hơi người, là nỗi sợ, là tiếng gọi nhau thất thanh giữa dòng lũ.

Giữa cái hỗn mang ấy, người ta thấy thấp thoáng một dáng người nhỏ bé trong chiếc áo mưa màu xanh rêu sũng nước. Đó là Đại úy Nguyễn Phương Trang, cán bộ Tổ an ninh Công an xã Văn Hán. Cạnh chị, ở phường Tích Lương – nơi cách vài con dốc – chồng chị, Đại úy Ma Triệu Vũ, cũng đang vật lộn trong nước. Họ, đôi vợ chồng công an, hai bóng áo xanh lẫn giữa mưa bão, gác lại mái nhà riêng để giữ bình yên cho trăm mái nhà khác.
Đêm 6 tháng Mười. Bão số 11 tràn về. Cả thị xã thức trắng. Loa truyền thanh liên tục réo gọi: “Khu 5 ngập rồi! Khu 3 cần người hỗ trợ!”. Trang vội mặc áo mưa, nắm chặt tay chồng: – “Anh giữ an toàn nhé. Em đi đây.”
Câu nói ngắn, trôi đi trong gió, nhưng là lời từ biệt không ai ngờ.
Cả đêm, chị cùng đồng đội bì bõm giữa dòng nước xiết, gõ cửa từng nhà, cõng từng đứa trẻ. Tiếng chị khản đặc: “Bác ơi, ra nhanh, nước lên nữa rồi!” Mưa như trút, gió giật đứt cả lời. Nhưng trong cái ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, chị vẫn lao đi, như thể chỉ cần chậm một nhịp là mất người.
Sáng hôm sau, giữa lúc đang chuyền từng gói mì qua hàng rào cho người dân bị cô lập, điện thoại trong túi áo mưa rung lên. Một đồng nghiệp gọi, giọng đứt quãng, như vỡ ra từng mảnh:
– “Trang… mẹ em… bị nước cuốn rồi!”
Chị lặng người. Mưa vẫn đổ, nặng hạt đến nghẹt thở. Mẹ chị – cô giáo Lý Thị Thanh Xuân, Hiệu trưởng Trường THCS Cam Giá – người đàn bà suốt đời dạy người ta cách đứng vững trước giông gió, sáng nay bước ra cửa để xem nước rút, và bị dòng lũ hung dữ cuốn đi. Không một tiếng kêu, không một ai kịp nắm lấy bàn tay ấy.
Điện thoại tắt. Đường về nhà bị chia cắt. Nước vẫn gầm gào, trắng xóa như xóa sạch cả lối quay về. Người nữ công an đứng chết lặng, giữa đám người đang cần cứu, trong lòng dội lên một câu hỏi không lời: “Mẹ ơi, sao con không ở đó với mẹ?”
Người ta kể lại, Đại úy Ma Triệu Vũ – chồng chị – dù làm nhiệm vụ ngay phường bên, cũng phải vượt qua bao dòng nước xiết mới về được. Còn Trang, mãi đến tận 14 giờ chiều, khi nước đã rút bớt, chị mới về. Về để nhìn thấy mẹ nằm đó, trong tấm chăn ướt lạnh, bên mái hiên nhà nghiêng ngả. Cách nhà chỉ vài trăm mét, người mẹ ấy đã nằm lại trong dòng lũ mà con gái mình đang đi cứu người khác.
Trời vẫn mưa. Mưa như thể bầu trời cũng biết xót xa. Trong gian nhà tang lễ đơn sơ, Đại úy Trang ngồi lặng, mắt trũng sâu, áo công an vẫn chưa kịp thay. Những người đồng đội đến, ai cũng nghẹn lời. Chị đứng dậy, chào theo điều lệnh, giọng khản đặc:
– “Em còn nhiệm vụ dang dở. Hết tang mẹ, em lại về xã.”
Có những nỗi đau không thành tiếng, chỉ lặng lẽ ăn sâu vào xương tủy. Trang đã chọn như thế – gói nước mắt lại trong lòng, để đi tiếp. Mẹ mất khi chị đang cứu người. Trớ trêu. Đau đớn. Nhưng đó cũng là sự lựa chọn của những con người mang trong tim lời thề: “Vì nhân dân phục vụ.”
Hôm sau, đoàn công tác của Công an tỉnh đến thắp hương. Đại tá Hà Trọng Trung – Phó Giám đốc Công an tỉnh – nắm lấy tay chị, giọng trầm hẳn xuống: “Không lời nào bù đắp được, nhưng em không đơn độc. Chúng tôi là gia đình của em.” Câu nói ấy khiến không khí trong căn nhà nghẹn lại. Ai cũng quay đi, để giấu giọt nước mắt.
Sau đám tang, Trang trở lại trụ sở. Mái tóc chị cắt ngắn, ướt sũng trong sương. Bầu trời sau bão xám nhòe, mùi bùn đất vẫn ngai ngái. Người nữ công an ấy đứng bên hiên, nhìn về phía ngọn đồi xa – nơi mẹ chị nằm lại – rồi hít sâu, bước vào phòng làm việc.
– “Bão qua rồi. Giờ phải khắc phục thôi.”
Không ai nói thêm gì nữa. Những người đồng đội chỉ lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt rưng rưng. Họ biết, trong lòng người phụ nữ nhỏ bé ấy, cơn bão thật sự chưa bao giờ tan.
Nhưng cũng chính trong những cơn bão như thế, ta thấy rõ hơn ánh sáng của lòng người. Người mẹ ra đi trong dòng nước xiết, nhưng để lại một người con gái đứng vững giữa lũ đời – can trường, nhân hậu và thẳm sâu như dòng sông sau lũ, vẫn chảy mãi vì con người, vì quê hương.
Ở nơi nào đó, giữa lớp mây xám giăng trên triền đồi Cam Giá, có lẽ cô giáo Xuân đang mỉm cười. Bà biết, đứa con gái bé bỏng năm nào của mình – nay đã đủ mạnh mẽ để tiếp tục, dù mang trong tim vết thương chẳng bao giờ khép miệng.

Tin cùng chuyên mục:
Cái kết có hậu của một người Nga “mất tích” tại Việt Nam
Hồi kết cuộc chiến Nga – Ukraine
Đánh thức di sản Hà Nội: hành trình của ký ức, con người và tương lai
Những dòng nước đen ẩn dưới màn hình