Lâm Trực@
Chiều Uông Bí ẩm ướt như một vết thương mưng mủ. Ngoài trời, mưa dầm như chảy từ ký ức của đất. Trong phòng giao dịch ngân hàng BIDV phường Yên Thanh, ánh đèn huỳnh quang xanh lét rọi lên những tập tiền ngái ngủ và đôi mắt khắc khổ của nhân viên ngân hàng đang chờ hết ca.

Và rồi, như một cơn gió từ vực thẳm, hắn bước vào – một người đàn ông bịt mặt, áo xanh, đội mũ lưỡi trai, xộc thẳng vào không gian vô trùng của hệ thống tài chính quốc gia. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn giương lên sự tuyệt vọng của kẻ chẳng còn gì để giữ, đe dọa, hăm dọa, cướp tiền – như thể muốn bóp nghẹt cỗ máy lạnh lẽo đã nghiền nát đời hắn suốt ba mươi năm trong im lặng.
Hắn tên là Nguyễn Văn Báo. Sinh năm 1992. Người Nghệ An. Và có lẽ, cái tên hắn sẽ được khắc vào một mục nhỏ trên báo chí, như một vết mực nhòe. Nhưng đời hắn, với tất cả sự cơ cực, có khi chưa từng được ai viết ra lần nào.
Ngay trong buổi tối xảy ra vụ việc, cả bộ máy công quyền đã bừng tỉnh. Không chỉ là sự hoảng loạn của một ngân hàng bị đột nhập. Mà là phản ứng thần tốc của một hệ thống được huấn luyện bài bản, phối hợp chặt chẽ và có lòng tin vào công lý.
Hàng trăm cán bộ, chiến sĩ công an tỉnh Quảng Ninh – từ Phòng Cảnh sát hình sự đến các tổ nghiệp vụ của Bộ Công an – đã bước vào cuộc truy lùng, không phải bằng cảm xúc, mà bằng lý trí lạnh lùng và phương pháp điều tra sắc bén. Cả đêm đó, các tuyến đường giáp ranh, khu vực biên giới, vùng rừng núi đều bị siết chặt. Đó là cuộc vây ráp không tiếng súng, không khói đạn, nhưng là một trận chiến cam go giữa cái đúng và cái sai, giữa những con người có lý tưởng và một cá nhân lạc lối.
Báo bị bắt chưa đầy 24 giờ sau đó, khi đang ẩn náu ở bờ hồ Yên Trung. Trong cái không gian tưởng chừng lãng mạn đó, người ta bắt được không chỉ một kẻ phạm tội, mà còn thu hồi hàng trăm triệu đồng – tang vật của vụ án. Không một ai bị thương. Không ai bị mất thêm thứ gì ngoài chút ảo tưởng rằng ngân hàng là nơi bất khả xâm phạm.
Phía sau cuộc vây ráp là mồ hôi, là đôi mắt thâm quầng của những chiến sĩ hình sự trẻ tuổi, là sự tính toán từng bước chân trong rừng tối, là nỗi lo không ai thấy của những người mẹ có con đang trong ca trực. Và trên tất cả, là ý chí bảo vệ sự yên ổn cho dân chúng – dù chỉ là một chi nhánh ngân hàng nhỏ, dù chỉ là một vụ việc trong hàng trăm vụ việc mỗi năm.
Chúng ta có thể căm phẫn, có thể xót thương, nhưng không thể nhắm mắt. Xã hội sẽ không thể đứng vững nếu pháp luật bị coi thường. Sự nghiêm minh của công lý – nếu thiếu – sẽ để lại chỗ trống cho bạo lực, hỗn loạn, và sự tha hóa lên ngôi. Bởi vậy, chiến công của lực lượng công an Quảng Ninh không chỉ là một chiến thắng về mặt kỹ thuật điều tra. Đó còn là lời khẳng định rằng: giữa thời đại ngổn ngang những đổi thay, chính quyền vẫn là người giữ lửa cuối cùng cho trật tự, cho niềm tin, và cho sự tử tế có cơ hội sinh tồn.
Hệ thống công an nhân dân – từ những người lặng lẽ gác đêm đến các trinh sát vào sinh ra tử – vẫn đang ngày đêm đối mặt với bóng tối, để nhân dân được sống dưới ánh sáng. Dẫu rằng ánh sáng ấy đôi khi chưa đủ ấm, nhưng chắc chắn là không bao giờ tắt.
Nguyễn Văn Báo sẽ phải đối diện với pháp luật. Đó là điều không thể chối cãi. Nhưng cái mà chúng ta – những người viết, những người đọc – cần đặt câu hỏi không phải chỉ là “tại sao hắn làm vậy?”, mà còn là: “chúng ta đã làm gì – hoặc chưa làm gì – để những người như hắn không bị đẩy ra rìa mép của cuộc sống?”
Vụ án khép lại, nhưng câu chuyện vẫn còn mở.

Tin cùng chuyên mục:
Cái kết có hậu của một người Nga “mất tích” tại Việt Nam
Hồi kết cuộc chiến Nga – Ukraine
Đánh thức di sản Hà Nội: hành trình của ký ức, con người và tương lai
Những dòng nước đen ẩn dưới màn hình